Đọc
đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:
“…Vắng lặng đến phát sợ. Cây còn lại xơ
xác. Đất nóng. Khói đen vật vờ từng cụm trong không trung, che đi những gì từ
xa. Các anh cao xạ có nhìn thấy chúng tôi không? Chắc có, các anh ấy có những
cái ống nhòm có thể thu cả trái đất vào tầm mắt. Tôi đến gần quả bom. Cảm thấy
có ánh mắt các chiến sĩ dõi theo mình, tôi không sợ nữa. Tôi sẽ không đi khom.
Các anh ấy không thích cái kiểu đi khom khi có thể cứ đàng hoàng mà bước tới.
Quả bom nằm lạnh lùng trên một bụi cây
khô, một đầu vùi xuống đất. Đầu này có vẽ hai vòng tròn màu vàng…
Tôi dùng xẻng nhỏ đào đất dưới quả
bom. Đất rắn. Những hòn sỏi theo tay tôi bay ra hai bên. Thỉnh thoảng lưỡi xẻng
chạm vào quả bom. Một tiếng động sắc đến gai người cứa vào da thịt tôi. Tôi
rùng mình và bỗng thấy tại sao mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí! Vỏ quả bom
nóng. Một dấu hiệu chẳng lành. Hoặc là nóng từ bên trong quả bom. Hoặt là mặt
trời nung nóng.
Chị Thảo thổi còi. Như thế là đã hai
mươi phút qua. Tôi cẩn thận bỏ gói thuốc mìn xuống cái lỗ đã đào, châm ngòi.
Dây mìn dài, cong, mềm. Tôi khỏa đất rồi chạy lại chỗ ẩn nấp của mình.
Hồi còi thứ hai của chị Thao. Tôi nép
người vào bức tường đất, nhìn đồng hồ. Không có gió. Tim tôi cũng đập không rõ.
Dường như vật duy nhất vẫn bình tĩnh, phớt lờ mọi biến động chung là chiếc kim
đồng hồ. Nó chạy, sinh động và nhẹ nhàng, đè lên những con số vĩnh cửu. Còn
đằng kia, lửa đang chui bên trong cái dây mìn, chui vào ruột quả bom…
Quen rồi. Một ngày chúng tôi phá bom
đến năm lần. Ngày nào ít: ba lần. Tôi có nghĩ tới cái chết. Nhưng một cái chết
mờ nhạt, không cụ thể. Còn cái chính: liệu mìn có nổ, bom có nổ không? Không
thì làm cách nào để châm mìn lần thứ hai? Tôi nghĩ thế, nghĩ thêm: đứng cẩn
thận, mảnh bom ghim vào cánh tay thì khá phiền. Và mồ hôi thấm vào môi tôi, mằn
mặn, cát lạo xạo trong miệng.
Nhưng quả bom nổ. Một thứ tiếng kì
quái, đến váng óc. Ngực tôi nhói, mắt cay mãi mới mở ra được. Mùi thuốc bom
buồn nôn. Ba tiếng nổ nữa tiếp theo. Đất rơi lộp bộp, tan đi âm thầm trong
những bụi cây. Mảnh bom xé không khí, lao và rít vô hình trên đầu...”
(Lê Minh Khuê, Những ngôi sao xa xôi, Ngữ văn 9, tập
hai, trang 117-118)
Câu 1: Nêu hiểu biết của em về tác giả của đoạn trích trên.
Câu 2: Chỉ ra nét nghệ thuật tiêu biểu được
thể hiện trong đoạn trích “Tôi dùng xẻng nhỏ đào đất dưới quả bom. Đất rắn. Những hòn sỏi
theo tay tôi bay ra hai bên. Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng
động sắc đến gai người cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao
mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng lành.
Hoặc là nóng từ bên trong quả bom. Hoặt là mặt trời nung nóng.”?
-
Nêu giá trị biểu đạt của nét nghệ thuật đó?
Câu 3: Viết
bài văn nghị luận ngắn (khoảng 300 từ) trình bày cảm nhận của em về nhân vật Phương Định
trong đoạn trích. Từ đó nêu suy nghĩ của em về lòng dũng
cảm.
0 comments Blogger 0 Facebook
Post a Comment