Một người đàn ông nhỏ bé, có khuôn mặt “lầm than” bước vào hội trường. Anh mặc chiếc áo màu booc-đô và chiếc quần sáng màu. Khuôn mặt sắt lại, có điểm nhấn là đôi mắt dưới làn lông mày rậm và chiếc kính cận khá dày. Đồng nghiệp, bạn bè, sinh viên tới dự buổi đọc thơ của anh thật đông đảo…
Ấn tượng của tôi về Nguyễn Duy vẫn còn tới tận bây giờ mặc dù ngày đó cách đây cũng đã hơn chục năm, khi anh ra Hà Nội chuẩn bị triển lãm thơ trên giấy dó. Anh đến đọc thơ cho sinh viên Khoa Ngữ văn, Đại học Sư phạm Hà Nội 1. Cuối buổi, một sinh viên phát biểu: “Việt Nam có ba nhà thơ lớn: Nguyễn Trãi, Nguyễn Du và Nguyễn Duy”. Dù cũng rất có cảm tình với thơ anh, tôi cũng chưa thật đồng cảm với câu nói có phần bốc đồng của cậu sinh viên nọ. Song quả thật, sau khi nghe anh đọc thơ, tôi bắt đầu thích thơ anh, đọc đi đọc lại một số bài, ngẫm nghĩ, thấy hay. Viết về thời cuộc, có nhiều ý tưởng lạ kiểu như:
Điếm cấp thấp bán trôn nuôi miệng
Điếm cấp cao bán miệng nuôi trôn (Nhìn từ xa…Tổ quốc)
nghe thấy nực cười, pha màu chát chúa.
Anh viết về cây tre giống như viết về người nông dân Việt Nam. Bài thơ của anh xanh màu xanh của làng quê, xào xạc tiếng lá tre mỗi khi gió thổi và đằm thắm, mộc mạc như người dân quê chân chất, ngay thẳng. Bài thơ thoảng chất dân ca, thấp thoáng cánh cò trắng bay trên ngọn tre đung đưa trong gió. Cây tre giống như con người cần cù, gắn kết, nghĩa tình, thương nòi giống… (Tre xanh)
Anh diễn tả một sự thật bằng trực giác và cảm giác thật tự nhiên, sống động:
Em nhẹ nhõm đi về trong phố cũ
Tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
Ta lặn lội như một thằng ăn trộm
Nơm nớp lo mình bị bắt quả tang (Một góc chiều Hà Nội)
Và rồi, cảm giác rưng rưng khi ngửa mặt nhìn mặt trăng tròn vành vạnh giữa trời đêm khi mất điện trong thành phố (Ánh trăng).
Tuy nhiên tôi vẫn thích hơn cả những nhận xét của anh được thể hiện qua ngôn từ một cách rất riêng như:
Trực giác có những triệu chứng mất chuẩn
Tri giác hồi này cũng uốn éo hình sin
Thiên hạ buông lơi cái nhìn thành thực
Ban giám khảo có vẻ nhìn nghiêm túc
Nhà khoa học ra dáng nhìn chừng mực
Nhà đạo đức nhìn he hé mắt
Nhà chức sắc nhìn nghiêng
Nhà phê bình nhìn xiên
Nhà thơ lơ mơ nhìn cuốc hóa gà
Nhà nhiếp ảnh nhìn vằn vặn vèo vẹo
Nhà báo nhìn lắt la lắt léo
Nhà buôn nhìn lươn lươn lẹo lẹo …
(Hoa hậu vườn nhà ta)
Xin được giới thiệu bốn bài thơ sau đây của anh.
Tre xanh
Tre xanh, xanh tự bao giờ
Từ ngày xưa đã có bờ tre xanh
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên lũy nên thành tre ơi!
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đá sỏi đất vôi bạc màu
Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu dẫu ít dồn lâu hoá nhiều
Rễ siêng không quản đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
Vươn mình trong gió tre đu
Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm
Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau hơn.
Thương nhau tre chẳng ở riêng
Lũy thành từ đó mà nên hỡi người
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường
Lưng trần phơi nắng phơi sương
Có manh áo cộc tre nhường cho con
Măng non là búp măng non
Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre
Năm qua đi, tháng qua đi
Tre già măng mọc có gì lạ đâu
Mai sau… mai sau… mai sau
Đất xanh… tre mãi xanh màu… tre xanh.
1969-1970
Một góc chiều Hà Nội
Hồ Gươm xanh màu xanh cổ tích
Con rùa vàng gửi bóng ở trên mây
Cây si mọc chúc cành xuống nước
Thê Húc cong cong một nét lông mày
Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió
Áo em bay cho mờ tỏ thân hình
Em sâu sắc như kinh thành cổ kính
Gốc si già da mốc ngói rêu xanh
Em nhẹ nhõm đi về trong phố cũ
Tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
Ta lặn lội như một thằng ăn trộm
Nơm nớp lo mình bị bắt quả tang
Lần lữa mãi thế là ta lỡ dại
Để dành thành mất cắp cả tình yêu
Thế là ta mồ côi em mãi mãi
Cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều
Cửa gỗ cài then… bóng em mất hút
Xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều
Ta trở lại gốc si già… và làm lại
Làm thơ tình tặng những lứa đang yêu…
Ánh trăng
Hồi nhỏ sống với rừng
với sông rồi với bể
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỉ.
Trần trụi với thiên nhiên
hồn nhiên như cây cỏ
ngỡ không bao giờ quên
cái vầng trăng tình nghĩa.
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường.
Thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
bóng trăng im thin thít
đủ cho ta giật mình
1978
Hoa hậu vườn nhà ta
1.
Ta dán mắt vào lồi lõm mỹ học
Nét đẹp sinh thành từ đường cong
Nhan sắc phô ngang cái lý luận của nó
Tài năng đừng hòng mà chen ngang
Vô thức ý thức đều bị loại
Cuộc thi dành cho những gì trời cho
Người thi người
Còn ta thi nhìn …
2.
Trực giác có những triệu chứng mất chuẩn
Tri giác hồi này cũng uốn éo hình sin
Thiên hạ buông lơi cái nhìn thành thực
Ban giám khảo có vẻ nhìn nghiêm túc
Nhà khoa học ra dáng nhìn chừng mực
Nhà đạo đức nhìn he hé mắt
Nhà chức sắc nhìn nghiêng
Nhà phê bình nhìn xiên
Nhà thơ lơ mơ nhìn cuốc hóa gà
Nhà nhiếp ảnh nhìn vằn vặn vèo vẹo
Nhà báo nhìn lắt la lắt léo
Nhà buôn nhìn lươn lươn lẹo lẹo …
3.
Nhà quê nhìn em bằng con mắt lá
Mắt vui vui khúc ruột buồn buồn
Ta dán làm sao hết những lỗ thủng định mệnh
Em thoát làm sao khỏi cơ chế thị trường
Hậu hoa hậu còn gập ghềnh lắm lắm
Thua cũng thương mà thắng cũng thương
Hồng nhan ạ , giá ta làm chủ khảo
Để em thi cùng cỏ nội hoa vườn …
Nhân một cuộc thi hoa hậu – 9.1992
Lune
Tháng 1.2012
#BNB #BSC #claim #airdrop #bnb #cake #smartchain #airdropclaim #airdropclaimtoken #airdropclaimtamil #airdropclaimsinhala #airdropclaimcheck #airdropclaimfree #booyahappairdropclaim #1inchairdropclaim #coinmarketcapairdropclaim #freefireairdrop #claimairdroptokens #claimairdropfree #claimairdrops #claimairdroptrustwallet #claimairdropspa #claimairdropmetamask #claimairdropbsc#claimairdropbinance; #chung khoan; # mo tai khoan chung khoan; # mo tai khoan chung khoan online; # giao dich chung khoan; # chung khoan MBS; #MBS; #Đào coin; #đào coin bằng điện thoại;#BTC;#Bitcoin;#Tiền điện tử; # Tiền ảo
0 comments Blogger 0 Facebook
Post a Comment