Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:
“ Đến lúc chia tay, mang ba lô lên vai, sau khi bắt tay
hết mọi người, anh Sáu mới đưa mắt nhìn con, thấy nó đứng trong góc nhà.
Chắc anh cũng muốn ôm con, hôn con,
nhưng hình như cũng lại sợ nó giẫy lên lại bỏ chạy, nên anh chỉ đứng nhìn nó.
Anh nhìn với đôi mắt trìu mến lẫn buồn rầu. Tôi thấy đôi mắt mênh mông của con
bé bỗng xôn xao.
- Thôi! Ba đi nghe con! – Anh Sáu
khe khẽ nói.
Chúng tôi, mọi người – kể cả anh,
đều tưởng con bé sẽ đứng yên đó thôi. Nhưng thật lạ lùng, đến lúc ấy, tình cha
con như bỗng nổi dậy trong người nó, trong lúc không ai ngờ đến thì nó bỗng kêu
thét lên:
- Ba … a … a... ba!
Tiếng kêu của nó như tiếng xé, xé sự
im lặng và xé cả ruột gan mọi người, nghe thật xót xa. Đó là tiếng “ba” mà nó
cố đè nén trong bao nhiêu năm nay, tiếng “ba” như vỡ tung từ đáy lòng nó, nó
vừa kêu vừa chạy xô tới, nhanh như một con sóc, nó chạy thót lên và dang hai
tay ôm chặt lấy cổ ba nó. Tôi thấy làn tóc tơ sau ót nó đang như dựng đứng lên.
Nó vừa ôm chặt lấy cổ ba nó vừa nói
trong tiếng khóc:
- Ba! Không cho ba đi nữa! Ba ở nhà
với con!
Ba
bế nó lên. Nó hôn ba nó cùng khắp. Nó hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết
thẹo dài bên má của ba nó nữa.
Trong
lúc đó, ngoại nó cho tôi biết, đêm qua, bà đã tìm hiểu được vì sao nó không
chịu nhận ba nó. Bà hỏi:
- Ba
con, sao con không nhận?
-
Không phải. – Đang mằm mà nó cũng giẫy
lên.
-
Sao con biết là không phải? Ba con đi lâu, con quên rồi chứ gì!
-
Ba không giống cái hình chụp chung với má.
-
Sao không giống, đi lâu, ba con già hơn trước thôi.
-
Cũng không phải già, mặt ba con không có cái thẹo dài trên mặt như vậy.
À ra vậy, bây giờ bà mới biết. Té ra nó không nhận
ba nó là vì cái vết thẹo, và bà cho nó biết, ba nó đi đánh Tây bị Tây bắn bị
thương – bà nhắc lại tội ác mấy thằng Tây ở đồn đầu vàm cho nó nhớ. Nghe bà kể
nó nằm im, lăn lộn và thỉnh thoảng lại thở dài như người lớn. Sáng hôm sau, nó
lại bảo ngoại đưa nó về. Nó vừa nhận ra thì ba nó đã đến lúc phải đi rồi.
Trong
lúc đó, nó vẫn ôm chặt lấy ba nó. Không ghìm được xúc động và không muốn cho
con thấy mình khóc, anh Sáu một tay ôm con, một tay rút khăn lau nước mắt, rồi
hôn lên mái tóc con :
- Ba đi rồi ba
về với con.
- Không ! –
Con bé hét lên, hay tay nó siết chặt lấy cổ, chắc nó nghĩ hai tay không thể giữ
được ba nó, nó dang cả hai chân rồi câu chặt lấy ba nó, và đôi vai nhỏ bé của
nó run run.
Nhìn cảnh ấy, bà
con xung quanh có người không cầm được nước mắt, còn tôi bỗng thấy khó thở như
có bàn tay ai nắm lấy trái tim tôi. Tôi bỗng nảy ra ý nghĩ, muốn bảo anh ở lại
vài hôm. Nhưng thật khó, chúng tôi chưa biết mình sẽ đi tập kết hay ở lại.
Chúng tôi cần về đúng ngày nhận lệnh để kịp chuẩn bị. Thế là đã đến lúc phải đi
rồi, mọi người phải xúm lại vỗ về nó, mẹ nó bảo :
- Thu !
Để ba con đi. Thống nhất rồi ba con về.
Bà ngoại nó
vừa vuốt tóc nó vừa dỗ :
- Cháu của
ngoại giỏi lắm mà ! Cháu để ba cháu đi rồi ba sẽ về mua về cho cháu một
cây lược.
Con bé lại ôm
chầm ba nó một lần nữa và mếu máo :
- Ba
về ! Ba mua cho con một cây lược nghe ba ! – Nó nói trong tiếng nấc,
vừa nói vừa từ từ tuột xuống.”
(Trích Chiếc lược ngà- Nguyễn
Quang Sáng- Ngữ văn 9, tập
1)
0 comments Blogger 0 Facebook
Post a Comment