Đọc đoạn trích sau và thực hiện các
yêu cầu:
" Vũ Thị Thiết,
người con gái quê ở Nam Xương, tính đã thùy mị, nết na, lại thêm tư dung tốt đẹp.
Trong làng có chàng Trương Sinh, mến vì dung hạnh, xin với mẹ đem trăm lạng
vàng cưới về. Song Trương Sinh có tính đa nghi, đối với vợ phòng ngừa quá sức.
Nàng cũng giữ gìn khuôn phép, không từng lúc nào vợ chồng phải đến thất hòa. Cuộc
sum vầy chưa được bao lâu thì xảy ra việc triều đình bắt lính đi đánh giặc
Chiêm. Trương tuy con nhà hào phú nhưng không có học, nên tên phải ghi trong sổ lính đi vào loại đầu. Buổi ra đi mẹ chàng có
dặn rằng:
- Nay con phải tạm ra tòng quân, xa
lìa dưới gối. Tuy hội công danh từ xưa ít gặp, nhưng trong chỗ binh cách phải
biết giữ mình làm trọng, gặp khó khăn nên lui, lường sức mà tiến, đừng nên tham
miếng mồi thơm để lỡ mắc vào cạm bẫy. Quan cao tước lớn để nhường người ta. Có
như thế, mẹ nhà ở mới khỏi lo lắng vì con được.
Chàng
quỳ xuống đất vâng lời dạy. Nàng rót chén rượu đầy riễn chồng mà rằng:
- Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng
dám mong được đeo ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang
theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi. Chỉ e việc quân khó liệu, thế giặc
khôn lường. Giặc cuồng còn lẩn lút, quân triều còn gian lao, rồi thế chẻ tre
chưa có, mà mùa dưa chín quá kì, khiến cho tiện thiếp boăn khoăn, mẹ hiền lo lắng.
Nhìn trăng soi thành cũ, lại sửa soạn áo rét, gửi người ải xa, trông liễu rủ
bãi hoang, lại thổn thức tâm tình, thương người đất thú! Dù có thư tín nghìn
hàng, cũng sợ không có cánh hồng bay bổng.
Nàng
nói đến đây, mọi người đều ứa hai hàng lệ. Rồi đó, tiệc tiễn vừa tàn, áo chàng
đành rứt. Ngước mắt cảnh vật vẫn còn như cũ, mà lòng người đã nhuộm mối tình
muôn dặm quan san!
Bấy
giờ, nàng đương có mang, sau khi xa chồng vừa đầy tuần thì sinh một đứa bé
trai, đặt tên là Đản. Ngày qua tháng lại, thoắt đã nửa năm, mỗi khi thấy bướm
lượn đầy vườn, mây che kín núi, thì nỗi buồn góc bể chân trời không thế nào
ngăn được. Bà mẹ cũng vì nhớ con mà dần sinh ốm. Nàng hết sức thuốc thang lễ
bái thần phật và lấy lời ngọt ngào khôn khéo khuyên lơn. Song bệnh tình mỗi
ngày một trầm trọng, bà biết không sống được, bèn trối lại với nàng rằng:
- Ngắn dài có số, tươi héo bởi trời.
Mẹ không phải không muốn đợi chồng con về, mà không gắng ăn miếng cơm miếng
cháo đặng cùng vui sum họp. Song lòng tham vô cùng mà vận trời khó tránh. Nước
hết chuông rền, số cùng khí kiệt. Một tấm thân tàn, nguy trong sớm tối, việc sống
chết không khỏi phiền đến con. Chồng con nơi xa xôi chưa biết sông chết thế
nào, không thế về để đền ơn được. Sau này, trời xét lòng lành, ban cho phúc đức,
giống dòng tươi tốt, con cháu đông đàn, xanh kia quyết chẳng phụ con, cũng như
con đã chẳng phụ mẹ.
Bà
cụ nói xong thì mất. Nàng hết lời thương xót, phàm việc ma chay tế lễ, lo liệu
như đối với cha mẹ đẻ mình".
(Trích Ngữ văn 9, tập 1, NXB
Giáo dục Việt Nam, 2015, trang 43,44)
Câu
1:
Nêu thông tin về tác giả của đoạn trích trên.
Câu
2: Chỉ ra một vài nét nghệ thuật đặc sắc
của đoạn trích trên và nêu một vài ý hiểu của em về giá trị biểu đạt của nét
nghệ thuật đó.
Câu
3: Viết một bài văn ngắn ( khoảng 300 từ) trình bày cảm
nhận của em về vẻ đẹp của nhân vật Vũ Nương được thế hiện qua đoạn trích trên.\
0 comments Blogger 0 Facebook
Post a Comment