Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:
“Sáng hôm sau, bà con bên nội, bên ngoại đến
rất đông. Cả con bé cũng theo ngoại nó về. Anh Sáu phải lo tiếp khách, anh như
không chú ý đến con nữa. Còn chị Sáu thì lo chuẩn bị đồ đạc cho chồng, chị lo xếp
từng chiếc áo, gói ghém đồ đạc vụn vặt vào cái túi nhỏ, chị cứ lúi húi bên chiếc
ba lô. Con bé như bị bỏ rơi, lúc đứng vào góc nhà, lúc đứng tựa cửa và cứ nhìn
mọi người đang vây quanh ba nó. Vẻ mặt của nó có cái gì hơi khác, nó không bướng
bỉnh hay nhăn mày cau có nữa, vẻ mặt nó sầm lại buồn rầu, cái vẻ buồn trên
gương mặt ngây thơ của con bé trông rất dễ thương. Với đôi mi dài uốn cong, và
như không bao giờ chớp, đôi mắt nó như to hơn, cái nhìn của nó không ngơ ngác,
không lạ lùng, nó nhìn với vẻ nghĩ ngợi sâu xa .
Đến lúc chia
tay, mang ba lô lên vai, sau khi bắt tay hết mọi người, anh Sáu mới đưa mắt nhìn con, thấy nó đứng trong
góc nhà.
Chắc anh
cũng muốn ôm con, hôn con, nhưng hình như cũng lại sợ nó giẫy lên lại bỏ chạy,
nên anh chỉ đứng nhìn nó. Anh nhìn với đôi mắt trìu mến lẫn buồn rầu. Tôi thấy
đôi mắt mênh mông của con bé bỗng xôn xao.
- Thôi ! Ba
đi nghe con ! - Anh Sáu khe khẽ nói.
Chúng tôi, mọi
người - kể cả anh, đều tưởng con bé sẽ đứng yên đó thôi. Nhưng thật lạ lùng, đến
lúc ấy, tình cha con như bỗng nổi dậy trong người nó, trong lúc không ai ngờ đến
thì nó bỗng kêu thét lên:
- Ba... a... a... ba !
Tiếng kêu của
nó như tiếng xé, xé sự im lặng và xé cả ruột gan mọi người, nghe thật xót xa.
Đó là tiếng "ba" mà nó cố đè nén trong bao nhiêu năm nay, tiếng “ba”
như vỡ tung ra từ đáy lòng nó, nó vừa kêu vừa chạy xô tới, nhanh như một con
sóc, nó chạy thót lên và dang hai tay ôm chặt lấy cổ ba nó. Tôi thấy làn tóc tơ
sau ót nó như dựng đứng lên.
Nó vừa ôm chặt
lấy cổ ba nó vừa nói trong tiếng khóc :
- Ba ! Không
cho ba đi nữa ! Ba ở nhà với con !
Ba nó bế nó
lên. Nó hôn ba nó cùng khắp. Nó hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết thẹo dài
bên má của ba nó nữa...
...Trong lúc
đó, nó vẫn ôm chặt lấy ba nó. Không ghìm được xúc động và không muốn cho con thấy
mình khóc, anh Sáu một tay ôm con một tay rút khăn lau nước mắt, rồi hôn lên
mái tóc con :
- Ba đi rồi
ba về với con.
- Không ! -
Con bé hét lên, hai tay nó siết chặt lấy cổ, chắc nó nghĩ hai tay không thể giữ
được ba nó, nó dang cả hai chân rồi câu chặt lấy ba nó, và đôi vai nhỏ bé của
nó run run.
Nhìn cảnh ấy,
bà con xung quanh có người không cầm được nước mắt, còn tôi bỗng thấy khó thở
như có bàn tay ai nắm lấy trái tim tôi. Tôi bỗng nảy ra ý nghĩ, muốn bảo anh ở
lại vài hôm. Nhưng thật khó, chúng tôi chưa biết mình sẽ đi tập kết hay ở lại.
Chúng tôi cần về đúng ngày nhận lệnh để kịp chuẩn bị. Thế là đã đến lúc phải đi
rồi, mọi người phải xúm lại vỗ về nó, mẹ nó bảo:
- Thu ! Để
ba con đi. Thống nhất rồi ba con về.
Bà ngoại nó
vừa vuốt tóc nó vừa dỗ :
- Cháu của
ngoại giỏi lắm mà ! Cháu để ba cháu đi rồi ba sẽ mua về cho cháu một cây lược.
Con bé lại
ôm chầm ba nó một lần nữa và mếu máo:
- Ba về! Ba
mua cho con một cây lược nghe ba! - Nó nói trong tiếng nấc, vừa nói vừa từ từ
tuột xuống.
(Trích “Chiếc lược ngà” – Ngữ văn
9, tập 1)
Câu 1. Tác giả của truyện
ngắn “Chiếc lược ngà” là ai ? Nêu hoàn cảnh ra đời của văn bản?
Câu 2. Chỉ ra biện pháp tu từ đặc
sắc trong đoạn văn sau và nêu ý hiểu về giá trị biểu đạt của phép tu từ đó: “Tiếng kêu của nó như tiếng xé, xé sự im lặng
và xé cả ruột gan mọi người, nghe thật xót xa. Đó là tiếng "ba" mà nó
cố đè nén trong bao nhiêu năm nay, tiếng “ba” như vỡ tung ra từ đáy lòng nó, nó
vừa kêu vừa chạy xô tới, nhanh như một con sóc, nó chạy thót lên và dang hai
tay ôm chặt lấy cổ ba nó. Tôi thấy làn tóc tơ sau ót nó như dựng đứng lên.”
Câu 3. Viết bài văn nêu cảm
nhận của em về nhân vật bé Thu qua đoạn trích trên.
0 comments Blogger 0 Facebook
Post a Comment